

Mất ngủ triền miên, mất kết nối với thực tại, những tiếng nói từ đâu vang lên trong đầu, không điều khiển được tay chân, người run lẩy bẩy, lúc nóng lúc lạnh run lên cầm cập, đầu đau như búa bổ, tai ù đặc, hai mắt mờ đi, mất thăng bằng – cảm giác như muốn cắm mặt xuống đất, buồn nôn, ăn uống không còn thấy ngon miệng nữa. Và hơn hết là cảm giác tâm trạng trùng xuống, những nỗi sợ từ sâu thẳm trong tâm hồn kéo đến…
Ai trong chúng ta cũng nghĩ triệu chứng của mình là tồi tệ nhất, không có ai có triệu chứng như mình, không có ai trải qua những gì mình trải qua. Nhiều bạn hỏi mình: “Bạn có trải qua triệu chứng A, B, C.. này không?”. Tất nhiên mình trải qua hết, bầm dập và tơi tả. Nhiều lúc cảm giác muốn buông bỏ và không còn thiết tha điều gì hết nữa. Nhưng sâu thẳm trong mỗi con người chúng ta đều có một năng lượng tiềm ẩn, chỉ đến khi “tận cùng của nỗi đau” sức mạnh đó mới bộc lộ và phát huy. Đó là những gì xảy ra với mình. Mình đã từng không chấp nhận sự thật và vùng lên phản kháng, chống cự. Đây là điểm tốt nhưng sau cùng lại cực kì sai với mình.
Có nhiều người nản chí và yếu lòng, chấp nhận xoa dịu nỗi đau bằng cách dùng thuốc và nhiều yếu tố khác, tự cho mình là yếu đuối và không muốn đứng lên, không muốn thay đổi hoàn cảnh.
Vậy ta phải làm gì?

Trước tiên theo mình là nên dung nạp kiến thức. Muốn triệt tiêu vấn đề từ tận gốc rễ thì chúng ta phải hiểu biết sâu sắc về vấn đề đó. Hãy đọc sách thật nhiều sách!
Bản thân mình thì chỉ đọc đúng 3 quyển: “Tư duy tích cực thay đổi cuộc sống”, “Sức mạnh của tiềm thức” và người thầy người dẫn dắt của mình là cuốn “Cuộc hành trình” của tác giả Đoàn Thị Lâm.
Mình nghiên cứu và thực hành một cách bền bỉ, kiên trì. Tất nhiên là mình đã được sự trợ giúp của rất nhiều các anh chị đi trước, cùng với chị Lâm – tác giả cuốn sách. Nếu không có những người đi trước, những người thầy dẫn lối thì có lẽ phải rất lâu lâu nữa may ra mình mới hiểu ra được vấn đề, và việc lạc lối, đi sai đường sẽ tiêu tốn rất nhiều tiền bạc cũng như thời gian và công sức của mình mất!
Các biện pháp có trong sách đều rất là tốt, bản thân mình không phải PR cho sách, mình nêu lên đây cũng chỉ muốn chia sẻ năng lượng tích cực cho mọi người. Rất nhiều phương pháp tốt, xử lý vấn đề cực nhanh (Xin lỗi vì mình không nêu chi tiết được vì đó là chất xám của tác giả, và giá sách là rất rẻ so với những gì các bạn nhận được)
***
Viết đến đây thôi là thấy thoải mái tâm can rồi. Mong rằng các bạn có thể dung nạp thêm được những kiến thức mới nhiều hơn một chút mỗi ngày, mong cho tâm hồn các bạn được thư thái. Mình sẽ trở lại và viết nốt những dòng lưu bút của mình.
Phương pháp chữa lành nào mình thấy cũng tốt nếu như bản thân người đó cảm thấy nó phù hợp và đúng đắn cho họ, việc đặt niềm tin rất quan trọng. Nhưng với mình thì mình hoàn toàn không dùng đến thuốc, vì mình luôn khẳng định với bản thân là mình có vấn đề về tâm lý thì mình sẽ tìm bác sĩ tâm lý và những người hiểu biết cố vấn cho mình, tự mình sẽ vượt qua thử thách này bằng chính khả năng của mình.
Tất nhiên nói thì luôn dễ hơn làm. Con đường rất khó khăn và nhiều chênh vênh nhưng hãy nhớ rằng chúng ta được sinh ra là để tận hưởng cuộc sống, ai cũng có những lúc hỉ nộ ái ố, Rối loạn lo âu làm cho tất cả mọi thứ nó lộn xộn lên mà thôi và việc cần làm là chúng ta hãy sắp xếp và để cho mọi thứ được thuận theo tự nhiên thì điều kỳ diệu lập tức sẽ lại đến thôi! Mọi thứ sẽ được sắp đặt lại theo cách tốt hơn.
Trong những ngày tháng tăm tối ấy, chỉ những ai trải qua rồi mới thấm thía, mới cảm thông, không một ai hiểu chúng ta cả. Kể cả khi bạn có nói ra thì họ sẽ nghĩ là ta bị điên, đầu óc có vấn đề này nọ. Và đáng buồn nhất là đôi khi chính những người trong gia đình – nơi ta có thể dựa dẫm nhưng lại chẳng thể thấu hiểu, khiến ta lạc lõng trong mớ cảm xúc lẫn lộn và càng trở nên mệt mỏi hơn.
Thật ra là chúng ta chỉ cần có chỗ dựa mà thôi, muốn có người an ủi nhưng mình hiểu, chúng ta kể ra những câu chuyện, những thứ mà một người bình thường làm sao có thể hiểu được? Chính bạn trước khi rơi vào rối loạn lo âu cũng sẽ chẳng bao giờ nghĩ ra có một ngày bản thân sẽ trải qua những cảm xúc và suy nghĩ như lúc này đây. Tất nhiên ai cũng sẽ nghĩ là mình bị điên rồi. Hãy bỏ qua hết những điều này và ngưng trách móc, ngưng đổ lỗi đi các bạn ạ. Hãy học cách tha thứ cho bản thân và người khác.
Mình đã từng như vậy đó, mình có một người bạn tên là Đức ,mình chia sẻ câu chuyện của với Đức và được bạn lắng nghe, thậm chí là giúp đỡ rất nhiều về mọi mặt. Kể cả là đi khám các bệnh viện mình và Đức cũng đi cùng nhau. Chính cơ duyên đó đưa mình đến với Phật pháp và từ đó mình đã ngộ nhận ra rất nhiều điều tốt đẹp và từng bước đi lên!
Mình có một lời khuyên cho các bạn là nếu muốn chia sẻ hãy tìm một người bạn thật sự thân thiết, biết lắng nghe và mang đến được những điều tích cực, bạn sẽ cảm thấy được an ủi rất nhiều đó!
(Còn tiếp)
—

—
Phần 2: https://kelamcenter.com/hanh-trinh-chua-lanh-cua-doc-gia-le-cong-tuan-anh-phan-2/
Phần 1: https://kelamcenter.com/hanh-trinh-chua-lanh-cua-doc-gia-le-cong-tuan-anh-phan-1/